[…] Cả hai im lặng một lúc, tôi nghe được cả tiếng ro ro của máy nén khí khi thổi ô xi vào bể thủy sinh. Xung quanh phảng phất thứ mùi như mùi của khu rừng vừa tạnh mưa.
“Này, Satoshi.”
Karin gọi tên tôi. Tôi có cảm giác như chỗ mỏng nhất của lớp da bao bọc trái tim bị rách toác, một thứ gì đó vừa được giải phóng ra.
“Gì vậy?” Giọng tôi run run.
“Gặp được cậu tớ vui lắm. Tớ chỉ muốn nói như vậy thôi.” […]
Tôi đã yêu cuốn sách này ngay từ cái tên. Mềm mại, nhẹ nhàng, có gì đó bồi hồi và luyến tiếc. Có gì đó chờ mong nhưng đượm buồn. Có gì đó nhớ nhung và hoài niệm.
Giống như, cảm giác quyến luyến miên man khi ta bước lên một chuyến tàu, nhìn người thân dần dần khuất xa đến khi chỉ còn những cái chấm nhỏ. Giống như, cảm giác níu một chiếc lá vàng sắp rơi tuột khỏi tay vì một cơn gió thu chạm khẽ cuốn đi. Giống như, cảm giác nhìn những vạt nắng cuối cùng tắt dần qua ô cửa, bỗng nhớ về kỉ niệm một mùa xa xôi xưa cũ. Giống như, chờ đợi một chuyến xe trở về từ rất lâu, nhìn đến người cuối cùng rời ga nhưng vẫn không tìm thấy dáng hình ai đó… Có tia nắng chiều thổi lá bay bay rồi khe khẽ chạm vào tay.
Cũng thật diệu kì, khi bìa sách chính là chuyến tàu cuối cùng đó. Cập bến, bên những tán cây lao xao và những vạt nắng loang màu.
Như một miền xưa cũ, trong trẻo và bình yên.
Chuyến xe.
Thời gian rồi sẽ đưa chuyến xe chở cuộc đời cập bến.
Xe bus dừng chân trên con đường rợp bóng cây và ngập nắng, vàng rực một màu thăm thẳm phôi pha. Tôi biết ý nghĩa của ba ngọn cây ấy, chúng gọi là “sống vĩnh hằng”, và tôi cũng biết, chiếc xe bus đó chỉ có một chiều, đã đậu lại bến rồi thì sẽ không khởi hành nữa.
Vì thế, hành khách chỉ có thể đi một lần, và dừng lại ở mãi mãi.
Vì thế, nếu có một ai đó tình cờ ghé ngang những khoảnh khắc mà tôi đã mãi đi qua, xin hãy gửi giúp tôi một lời chào đến những người thương yêu tôi nhất, rằng tôi rất nhớ họ, và rằng tôi yêu họ vô cùng…
Lần đầu tiên.
“Nụ hôn vụng về…Mở đầu của mọi mở đầu.
Ai cũng sẽ mang theo ký ức của nụ hôn đầu tiên rồi cất giấu tới tận cổng thiên đường.”
Những “lần đầu tiên” luôn là những khoảnh khắc diệu kì.
Lần đầu yêu thương một ai đó, lần đầu nhìn thấy người nào đấy mặc váy và mang giày cao gót, lần đầu biết đến những cảm giác lạ lùng khó thành tên, nụ hôn đầu, lần làm tình đầu tiên… đó là những cảm xúc đặc biệt không thể tìm thấy lần thứ hai trong đời. Lời văn của người đàn ông này luôn thấm đẫm sự dịu dàng và hoài tiếc cho những phút rung động ban đầu như thế.
Năm đi tháng trôi, người ta lớn lên.
Và ai rồi cũng khác.
Trưởng thành hơn, từng trải hơn. Những cảm xúc về lần đầu tiên của ngày xưa ấy đã trôi về một miền kí ức khác. Xa xăm.
Có lẽ, vào một lúc nào đấy, khi nhớ về hương vị của nụ hôn đầu, chúng ta cũng sẽ nghĩ như Satoshi đã nghĩ. Nụ hôn là mở đầu của mọi mở đầu. Hồi ức ấy gói gọn vào một góc nhỏ trong tim. Nó sẽ luôn ở đó, và mãi ở đó. Chỉ với mình ta thôi.
Tĩnh lặng.
Tĩnh lặng như nước. Nhưng thẳm sâu như nước.
Dịu dàng như nước. Và bao la như nước.
Những tình cảm tĩnh lặng. Con người tĩnh lặng. Cuộc sống tĩnh lặng.
Dường như thế, nhưng không hẳn thế.
Tôi thích và ngưỡng mộ những con người này lắm. Những con người dưới ngòi bút của Ichikawa Takuji đều đáng ngưỡng mộ như vậy. Họ sống theo những gì họ nghĩ, làm những điều họ mong muốn. Mặc dù những cuộc đời ấy rất lặng lẽ, nhưng họ luôn biết mình mơ ước điều gì và biết mình phải làm gì. Nhìn xem, “một cửa hàng nhỏ xíu, với đồng phục vẽ logo con chó nguệch ngoạc, một nhân viên thân thiết, xung quanh lại toàn những hàng ăn ngon, gặp những người dễ mến,” hạnh phúc đấy chứ. Có lúc tưởng như họ đang buồn thật buồn, nhưng những ý nghĩ tươi sáng của họ khiến tôi có cảm giác muốn vừa cười vừa khóc. Trong khi thế giới bên ngoài thật hỗn loạn, thì cái thế giới tĩnh lặng yên ái kia quả là rất đáng ghen tị. “Cảm tưởng như mỗi nhân vật đều đáng để nhìn ngắm thật kĩ, muốn được quan sát cuộc sống hàng ngày của họ, nghe họ nói chuyện, hình dung những biểu cảm nho nhỏ.”
Nước tĩnh lặng thật đấy, nhưng bí ẩn vô cùng. Tôi thích ngắm nhìn nước, lúc nó lững lờ trôi, lúc nó lăn tăn bởi một gợn gió, lúc nó bao bọc lấy tôi trong một khoảng không gian thẳm sâu vô hình. Và tôi thích lắm khi vốc nước vào tay, nhìn những giọt nước khẽ tràn qua kẽ tay, lấp lánh.
Tĩnh nhưng không lặng, nhỉ.
Cuộc sống của họ chân thực lắm, mà cũng kì ảo lắm. Lời văn trong trẻo như một dòng nước mát lành đưa tôi chảy trôi theo cuộc đời họ, sống cùng họ, mơ cùng họ những giấc mơ.
Luôn có một chút gì đó khiến tôi mỉm cười và thấy khoan khoái khi đọc thứ văn như vậy. “Những chi tiết được miêu tả giống hệt như tranh của Yuji. Cực kì bâng quơ nhưng lại vô cùng tỉ mẩn. Giống như “Em sẽ đến cùng cơn mưa”, cuốn sách khiến người ta muốn ôm vào lòng. Vì nó nhẹ nhõm, mềm mại, ấm áp, rúc vào người thì thật là tuyệt.”
*
Những tình cảm trong cuốn sách này nhẹ nhàng mà tươi mát lắm, tựa như những dòng nước lấp lánh, len lỏi khẽ khàng nhưng không bao giờ cạn. Nước mềm mại, nước bao la. Nó khiến tôi muốn áp mặt vào đó, tận hưởng cảm giác được nước bao quanh rồi hít sâu thật sâu vị ngòn ngọt mát lành.
Kí ức và kỉ niệm.
Nó đẹp. Buồn. Nhưng không thảm. Như một bản nhạc giao hưởng êm đềm cho ngày cuối thu, gợi nhớ về quá khứ.
Kí ức về những con người ngày cũ. Kỉ niệm về những lần đầu tiên đã mãi đi qua. Cái tuổi thơ tươi đẹp ngày xưa ấy.
Ba nhân vật chính trong truyện chưa bao giờ lớn: Karin, Yuji và Satoshi. Bởi những kí ức và kỉ niệm trong họ chưa bao giờ là đã cũ. Nó là một nửa cuộc đời tươi đẹp của họ, đi theo họ đến hết đời.
Bỗng nhớ đâu đó đã nghe qua: “Kí ức là một nửa niềm vui của cuộc sống. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, rồi hôm nay sẽ là kí ức.”
Rồi những kí ức và kỉ niệm đó sẽ cất ở đâu đây. Với Ichikawa Takuji, những người đã mất đi đều đi đến cùng một nơi. Đó là thế giới trong mơ và Tinh cầu Lưu trữ. Tình cảm càng lớn thì chúng ta càng nghĩ về họ nhiều hơn, và họ sẽ sống ở nơi ấm áp kia trong tình yêu và nỗi nhớ mong của chúng ta như thế. Có cảm giác an ủi dễ chịu lắm khi nghĩ như vậy về sự mất mát và buồn đau, nhỉ?
Gia đình.
Là thứ tình cảm luôn khiến tôi trở nên mạnh mẽ.
“Dù không ăn được đồ ngon cũng không sao. Không
cần thiết phải ăn vận đắt tiền. Luôn phải sạch sẽ.
Hãy làm những việc khiến người khác hạnh phúc.
Ba đã dạy Satoshi như thế. Và ba đã thương yêu Satoshi bằng thứ tình cảm hoàn hảo và bao la như thế.
Như bầu trời, như dòng nước, như làn gió, như những gì vĩnh hằng. Mà không, chẳng có thứ gì vĩnh hằng, trừ tình thương của ba mẹ.
Lời răn dạy từ người cha già của Satoshi khiến tôi nhớ nhiều đến ba và mẹ. Mỗi lần tôi xếp đồ xa nhà đi học, ba mẹ đều dặn tôi nhớ đi ngủ sớm, ăn uống đừng bỏ bữa, dặn tôi nhớ mặc áo dài tay và mang tất vào khi trời trở lạnh. Dặn tôi nhớ uống nước nhiều và ăn cho no.
Mẹ sẽ nấu sẵn một nồi cá kho thật to, ba sẽ mua sẵn gạo và dầu buộc vào xe máy. Rồi những ngày tôi một mình buồn nhớ, ba mẹ sẽ gọi cho tôi và bảo “cố lên nghe con”.
Giá mà tôi không bao giờ khiến ba mẹ phải buồn.
Giá mà ba mẹ tôi đừng già đi thêm nữa. Giá mà họ có thể ở bên tôi, vĩnh hằng, như tình thương của họ.
Tôi muốn quay về những kí ức tôi đã đi qua. Chỉ để chào ba mẹ một câu, và nói rằng: con thương ba mẹ nhiều lắm.
Tình bạn.
” Đôi khi tình bạn còn lãng mạn hơn cả tình yêu”
Ở đó có Yuji, Satoshi và Karin.
“- Vì sao cậu ấy lại vẽ rác?
– Vì cậu ấy hiểu cảm giác bị ruồng bỏ là như thế nào!”
…
“- Các cậu nghĩ tớ có thể trở thành họa sĩ chứ?
– Uh!
– Còn cậu muốn làm gì hả Satoshi?
– Trở thành chủ một cửa hàng cây thủy sinh.
…
– Vậy tớ sẽ làm người mẫu cho họa sĩ và người phụ việc cho cửa
hàng cây thủy sinh.”
Trong những tình cảm bàng bạc suốt câu chuyện, tôi thích nhất tình bạn của bộ ba ấy. Nó quá đỗi nhẹ nhàng và dễ thương. Họ đến và ở cạnh nhau như duyên phận. Dù sau này phải chia xa, rất xa, nhưng thứ tình cảm vô cùng sâu đậm ấy lại kéo họ về bên nhau. Dù mỗi người đều không toàn vẹn như xưa bởi bệnh tật, nhưng được gặp lại nhau là hạnh phúc lắm rồi, phải không.
Tình bạn đăc biệt thời thơ dại ngày ấy, họ luôn mang theo bên mình dù có đi đâu, về đâu, từ những ngày mới 13 tuổi cho tới khi đã quá ba mươi hay thậm chí bốn mươi, năm mươi rồi già đi. Họ quan tâm và yêu thương nhau bằng điều mộc mạc, giản dị nhất. Họ bảo vệ nhau bằng những hành động ngốc nghếch nhưng đầy nhiệt thành. Họ chia sẻ với nhau mặt tốt đẹp và mặt ngớ ngẩn, xấu xí và điên rồ của mỗi người. Ừ, chẳng phải cả ba luôn quanh quẩn mãi bên bãi rác vì sở thích vẽ rác của Yuji đó sao. Và chính những điều chân thành nhất ấy là điều cốt yếu cho tình bạn dài lâu của họ. “Họ đã ở cạnh nhau trong những tháng ngày niên thiếu yếu ớt, mong manh và trẻ dại. Họ gặp lại nhau khi mọi người đang ở lưng chừng con đường đi đến ước mơ của ngày bé. Và chậm rãi, nhẹ nhàng, họ nâng đỡ nhau cùng đi hết con đường chạm vào giấc mơ đó. Có lẽ, sự hiện hữu của những người kia đã là một nguồn sức mạnh lớn của người này rồi.”
Tôi nhớ về những ngày hè năm tôi 16 tuổi. Trên con đường thênh thang toàn nắng và gió, có một con bé khom lưng đạp xe chở một con bé nặng trịch đằng sau. Đứa đằng sau í ới cổ vũ con đằng trước đạp nhanh lên, cả hai đứa ê a hát những bài hát ngớ ngẩn vu vơ.
Tôi nhớ về “summer paradise” của mình những ngày 17 tuổi. Có hai con bé nằm dài trên bãi đá rộng ngút ngàn gió biển, nhìn sóng gợn lăn tăn rồi nghĩ về tương lai, hai đứa sẽ dẫn người mình yêu thương đến đây và nhìn ngắm. Có hai con bé ngồi tựa lưng nhau nhìn thành phố lên đèn, hấp háy ngắm sao trên trời rồi hát nghêu ngao…
Rồi bãi đá ngày xưa không còn nữa. Người ta đã đập nát nó để xây sân golt. Một khoảng trời nhỏ nhưng bao la của hai đứa vụt bay đi.
Nếu có ai đi tới thế giới đầy ắp kỷ niệm ấy, xin cho tôi gửi lời chào tới những cô bé tuổi 17 vui tươi hồn nhiên không phiền muộn của ngày xưa.
Tình yêu.
Có những con người, dù họ vẫn sống, vẫn ở đó, vẫn tồn tại, thế nhưng mãi mãi, bây giờ và mai sau ta chẳng thể gặp lại họ thêm một lần nào nữa, dù rất muốn.
Cuộc đời luôn là những cuộc gặp gỡ thú vị. Có những người đi qua cuộc đời ta, làm cho ta nhớ, rồi thôi. Nhưng cũng có những người hiện diện trong cuộc đời ta, làm cho ta hạnh phúc, rồi cũng vì muốn ta hạnh phúc mà bỏ đi mất, để lại trong ta những khoảng trống khó có thể lấp đầy. Những người như thế, tôi muốn gặp lại họ nhiều hơn một lần trong cuộc đời này.
Nhưng có quá nhiều lí do, có quá nhiều khoảng cách.
Gặp nhau rồi nói gì đây.
Gặp nhau rồi sao nữa.
Gặp nhau rồi xa nhau, liệu có nhớ nhau chứ.
Mọi thứ nhỏ bé đều trở thành rào cản khiến cho chúng tôi không thể gặp nhau thêm một lần nào nữa trong đời. Thế nên tôi luôn tìm cách để nói cho họ biết rằng, tôi nhớ họ rất nhiều. Dẫu chẳng giải quyết được gì, dẫu có thể khiến tôi nhớ lại nỗi đau ngày xưa ấy, nhưng…
… nếu gặp người ấy,
cho tôi gửi lời chào, được không.
Như Satoshi và Karin ngày ấy…
…Karin của tớ, Karin của tuổi 15, gói gọn vào phố – phố của kí ức về những lần đầu tiên trong đời. Nếu một ngày, có ai đó gặp được cậu ấy , xin hãy gửi giúp tôi một lời chào. Dù là mãi chìm trong những giấc mơ vô hình vĩnh viễn, cậu hãy vui và cười nhiều nhé. Đi hết con đường này, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Tớ đợi cậu.
“Chờ đợi là quyền của tớ
Cứ để tớ được thích cậu.”
Mất đi người thân yêu, và phải rất lâu, rất lâu sau đó nữa mới có thể gặp lại nhau. Có thể khi đó hai người chẳng nhận ra nhau đâu, nhưng biết đâu số phận lại mang hai người trở về bên nhau thì sao nhỉ. Số phận luôn có những điều kì diệu mà ta không thể nào biết trước được.
Như… Satoshi và Karin ngày ấy.
Mà có lẽ, số phận chẳng qua chỉ giúp họ tìm thấy nhau nhanh hơn thôi. Bởi vì, những kí ức ngày xưa ấy họ chưa bao giờ quên, những tình cảm ngày xưa ấy, giờ đây vẫn vẹn nguyên và mới mẻ.
Người ta thương nhau, nhớ nhau, nhất định họ sẽ đợi nhau và tìm thấy nhau.
“Trên đời này có một lực rất mạnh mà trong các sách giáo
khoa vật lý cũng không có. […] Nó còn mạnh hơn nhiều so
với từ trường hay trọng lực. Dù nói gì đi chăng nữa, dù khoảng
cách có xa đến nhường nào thì lực ấy cũng không hề yếu đi.
Dù con có đi đến bên kia trái đất hay bay đến mặt sau của
sao Diêm Vương, hoặc giả sử bị mắc vào đuôi của chòm sao
Tiểu Hùng thì lực đó vẫn được truyền đến một cách trọn vẹn.
Lực đó thần kỳ lắm đấy.
…
Lực hướng tâm sinh ra càng lâu, thì càng đi xa nó càng trở
nên mạnh mẽ. Lực này có quan hệ tỉ lệ nghịch với khoảng
cách. – Thế nghĩa là càng ngày cảm xúc nhớ nhung càng
lớn phải không? – Phải, sẽ bị hấp dẫn bởi những điều như
tình cảm ấm áp của mẹ thưở ấu thơ hay những bài hát mình
nghe thời bé. – Và rồi chúng ta luôn quay lại với mối tình đầu.”
Như…Satoshi và Karin ngày ấy.
Tôi ngưỡng mộ tình yêu trong câu chuyện này lắm. Đó là những mối tình rất đẹp, rất sâu đậm, là những tình yêu mà tôi nghĩ rằng họ sẽ đi với nhau lâu thật lâu trong dòng thời gian thăm thẳm này. Tình cảm của họ lớn lao đủ để khiến cho mọi quy luật tự nhiên trở nên vô dụng, họ yêu nhau đủ để tìm thấy lại nhau, đủ để bắt gặp nhau trên mọi ngã rẽ của của cuộc đời.
Tình yêu là một thứ gì đó thật là đẹp. Nếu bạn thực sự có một tình yêu, hay có một ai đó dũng cảm chờ đợi mình, thì bạn là một người hạnh phúc nhất thế gian rồi.
Nếu gặp người ấy, cho tôi gửi lời chào.
Cho Satoshi gửi đến Karin nhé.
Cho bố gửi đến con trai Sato của bố nhé.
Cho tớ gửi đến các cậu nhé, Satoshi và Yuji.
…
Cho tôi gửi đến những người tôi thương yêu nhất nhé, được không.
Cho tôi gửi đến những năm tháng màu xanh tôi đã đi qua nữa nhé.
Và nhắn rằng, tôi luôn nhớ họ, luôn luôn nhớ.
*
Nếu người bạn yêu thương còn đang sống thì đừng mong gì hơn nữa, bởi không có sự chia tay nào đau đớn hơn sự chia ly vĩnh viễn. Hãy yêu quý hơn những thứ mà chúng ta đang có, và đừng chần chừ nữa nhé.
***
Dường như tôi đã lật đến trang cuối cùng của cuốn sách mất rồi.
Có một chút buồn, một chút nhớ, một chút lặng yên.
Một chút nước mắt. Một chút khóc nhẹ nhõm và thư thái. Một trận khóc nhẹ lòng, tươi mới, nó giúp khởi nguyên lại tất cả những cảm hứng trong tôi.
Cảm xúc ấy, nghe thấy ngọt lịm vậy đó, như dòng chảy từ từ luồn lách vào tim.
Cảm xúc ấy, nghe thấy khe khẽ như lời thì thầm của kí ức, nhắc nhớ về những nụ cười.
Cảm xúc ấy, nghe thấy như yêu thương và yên bình đang sống dậy, giống như một con đường vừa thức dậy sau cơn mưa, mát rượi mùi lá non và hơi nước.
Hệt như khi nghe bài hát này này – Annie’s Wonderland – vào một ngày bình yên.
***
Hạnh phúc không dễ đến. Nhưng mà, hãy tin hạnh phúc là có thật, và chờ đợi.
” Chờ đợi là quyền của tớ
Cứ để tớ được thích cậu.”
Lao xao, lao xao. Gió cuốn theo mùi thơm của thời gian, kí ức và yêu thương còn đọng lại, thổi đầy một buổi chiều rợp nắng và bóng cây.